Thơ hay

Tổng hợp những bài thơ hay của Bùi Giáng (Cát bụi, Đừng tưởng,…)

3
Thơ bùi giáng

Thơ Bùi Giáng mang nét độc đáo, khác biệt so với nền thơ ca Việt Nam. Ông sáng tác bằng phong cách lạ lùng, mỗi câu thơ như đang vùng vẫy giữa mông lung, huyền ảo của riêng mình. Không ai biết chính xác Bùi Giáng có bao nhiêu tác phẩm nhưng ông là một trong những tác giả có nhiều bản in kỷ lục ở miền Nam trước năm 1975.

Các tập thơ Bùi Giáng hay nhất

Thơ Bùi Giáng là một phần quan trọng trong bộ sưu tập các tác phẩm văn học đồ sộ của tác giả. Trong suốt sự nghiệp sáng tác, ông đã ra mắt hàng trăm bài thơ và tập thơ gồm:

  1. Mưa nguồn (1962): 140 bài thơ
  2. Bài ca quần đảo (1963): 39 bài thơ
  3. Lá hoa cồn (1963): 46 bài thơ
  4. Màu hoa trên ngàn (1963)
  5. Ngàn thu rớt hột (1963)
  6. Bài ca quần đảo (1963): 33 bài thơ
  7. Sa mạc trường ca (1963)
  8. Sa mạc phát tiết (1969)
  9. Mưa nguồn hòa âm (1973), 40 bài thơ
  10. Mùi Hương Xuân Sắc (1987)
  11. Thơ Bùi Giáng (1994)
  12. Rong rêu (1995): 18 bài thơ
  13. Bèo mây bờ bến (1996): 12 bài thơ
  14. Đêm ngắm trăng (1997): 108 bài thơ
  15. Như sương (1998): 73 bài thơ
  16. Mười hai con mắt (2001): 38 bài thơ
  17. Thơ vô tận vui (2005)
  18. Mùa màng tháng tư (2007)

Thơ bùi giángThơ Bùi Giáng

Chùm thơ tình của Bùi Giáng

Thơ tình Bùi Giáng có thể chia thành 2 dòng chính là hiện thực và cõi mơ. Dù là thể loại nào thì chúng đều mang theo chút tâm tình của người nông dân chất phác thật thà nơi xứ Quảng.

1/ Của em

Em vui vô tận mặt trờiEm buồn vô lượng muôn đời mặt trăngẤy tuy nhiên có nghĩa rằngTrăng tròn rất mực mà hằng hằng vuôngChúng ta chữ S cỗi nguồnChữ O khép lại đầu truông cuối đèoTao phùng ngọn gió trong veoTrùng lai Giang Tả tuyết gieo giọt vàngBên lời ước nguyện đá vàngNgựa về núi đá diêu tàn đầu thaiEm về bến mộng một maiChào em như một trúc mai trì trìBình minh phụ xướng phu tuỳHoàng hôn thâm tạ nhu mì của em

2/ Mai sau em về

Em về mấy thế kỷ sauNhìn trăng có thấy nguyên màu ấy khôngTa đi còn gửi đôi giòngLá rơi có dội ở trong sương mù?

Những thương nhớ lạnh bao giờĐường thu chia ngả chân trời rộng thênhĐây phồn hoa của thị thànhĐây hồn thuỷ thảo khóc tình ngửa ngang

Càn khôn xưa của riêng chàngXưa đài vũ trụ thiếp mang riêng mìnhBây giờ đón bước em xinhSầu đau nhan sắc bất bình ra sao

3/ Em Mọi ơi

Chiều nay anh làm thơChẳng còn hay như trướcSuốt một thángViết không được một câuThì lấy đâu ra thơMà tặng em cho đượcTặng một câu cũng chưa đủThì lấy đâu bốn câuCho đủ một bài.

Thơ tình của Bùi giángThơ tình của Bùi giángEm mọi ơi

4/ Mắt buồn

Bóng mây trời cũ hao mònChiêm bao náo động riêng còn hai tayTấm thân với mảnh hình hàiTấm thân thể với canh dài bão giông

Cá khe nước cõng lên đồngRuộng hoang mang khóc đêm mồng một giêngTạ từ tháng chạp quay nghiêngÂm trang sử lịch thu triền miên trôi

Bỏ trăng gió lại cho đờiBỏ ngang ngửa sóng giữa lời hẹn hoaBỏ người yêu bỏ bóng ma

Bỏ hình hài của tiên nga trên trờiBây giờ riêng đối diện tôiCòn hai con mắt khóc người một con.

5/ Hẹn ước

Rạc rời tay điệu tay xoangEm về chấp nhận giấc bàng hoàng khôngRằng: nghìn xưa đó mơ mòngNguyên tuyền đổ rộng xuống giòng thiên thâuXin mừng sóng biển triều dâuĐoạn trường đẩy nhịp lên cầu hạo duTừ đây sống với sa mùVới cô bác lịm sầu ru hao mònVới người mẹ chết bên conVới chàng ngã gục nhìn non sông chàoMai sau hẹn với ban đầuChờ nhau ngõ khác ngó màu nguyên xuân

6/ Anh em

Anh thương em như thương một bà trờiEm thương anh như thương hại một ông trời bơ vơKể ra từ bấy tới giờTình yêu phảng phất như tờ giấy rung.

7/ Ai đi tu

Trời sầu đất muộn thế ruBan đầu em đã đi tu vội vàngChân trời oán hận tràn lanLỗi từ phương trượng u hàn niềm hoaBây giờ ngó lại người taGẫm rằng thiên hạ ai là đi tu.

8/ Tình yêu (I)

Yêu nhau nhiều lúc mộng liềuNhớ nhau quá độ nhớ nhiều như thương

Thương nhau quá độ bình thườngTrở thành quái gỡ mộng trường tịch liêu

Lỗi từ tấm tức xế chiềuHào quang phụ nữ diễm kiều mà ra

Tại người đâu phải tại taTại người như thế thành ta điên rồ

9/ Mộng

Hoàng hôn cơn mộng tháp tùngTừng vô duyên gọi bóng nùng diễm quaAnh về từ cuối nguyệt hoaNhìn em như mộng mị xa xa dầnEm đi sương bóng vô ngầnNhìn anh như ngó một lần người điênVề sau ký ức trược phiềnLàm sao quên được thuyền quyên một lần.

10/ Hoàng hậu

Ngập ngừng trong bóng nhặt thưaẢnh hình Hoàng Hậu năm xưa lại vềThùy dương xanh mái tơ thềQuanh Trường Thành dựng ngọc kề trắng vaiNgàn thu xuống lá thu bayBuồn tiêu tao để bên ngày tháng điTràng giang sóng cát li tiXô dồn tiết điệu lên vì hoa dungVì em phiền mộng sương ngầnCỏ Yên tơ bích đâu Tần gục congSầu kim hải sóng phiêu bồngGiòng thơ ngây lệ em ròng ròng tuônDập dìu bên liễu chùng buôngTình chưa thoảng chợt tiếng buồn lại dâng

11/ Tình yêu (II)

Tình yêu rất mực tò mòDịu dàng phía trước, dẫm dò phía sau

Tình yêu muôn sắc muôn màuMùi hương chỉ một tiêu tao tận cùng

Hỏi người: phải thế hay không ?Người rằng thế phải mà không thế nào ?

Em từ viễn tượng chiêm baoVào trong thực tế trút trao cái gì

Tình yêu rất mực lâm lyThuận tòng đanh đá nhu mỳ chua ngoa

Làm sao ai dám nghĩ raNgoài là Công Chúa, trong là Oanh Oanh ?

Tình yêu rất mực thập thànhHững hờ đi giữa dỗ dành bơ vơ.

12/ Gái bờ mương

Kể từ gái lội bờ mươngQuần không ráo nữa suốt đường mai sauHào hoa lơ đễnh vẽ màuNhớ nhan sắc bỏ quên sầu gái sao?

Gập ghềnh chân thấp chân caoSo làm sao được làm sao so làm?Kể ra câu chuyện chán nhàmMà muôn năm vẫn bao hàm nhân gian

Mùa xuân thu vội gieo vàngRớt nhung nhớ hột xuống hàng lạnh xươngKể chi câu chuyện môi hườngHôn làm chi gái bờ mương không quần

13/ Trăm năm

Trăm năm gian khổ trường kỳTình yêu gian khổ thuận tùy phút giây

Trăm năm chỉ một lúc nàyMột giây phút một không ngày không đêm

Buồn vui chất chứa mỏi mềmChất chồng chất ngất ngày đêm chán chường

Bài thơ em vất giữa đườngChờ ngày trở lại muôn phương một mình.

14/ Lời sơn nữ

Gánh than lên bán chợ TrờiThiên Thần xúm hỏi: Em người ở đâu?Thưa rằng: Em ở rất lâuTrần gian dưới đó dãi dầu liên miênBảo rằng: chưa rõ tuổi tên?Thưa rằng: tên tuổi là Em đây rồiNghĩa là Sơn Nữ đó thôiHỏi rằng: sao chẳng thấy môi em cười?Thưa rằng: cười gượng không vuiNên đành mím miệng một đời cho quaHỏi rằng: dưới đó bông hoaNở vào mùa Hạ hay là mùa Xuân?Thưa rằng: cái đó em quênVì chưng lo đốt than nên không nhìnHỏi rằng: một chút của tinMuốn trao em giữ, em xin thứ gì?Thưa rằng: Em chẳng biết chiHỏi rằng: Em thích xiêm y không nào?Thưa rằng: Dày mỏng ra sao?Bảo rằng: toàn gấm lụa đào nhung hoaThưa rằng: chẳng hợp màu daToàn thân như hột chà là em đenBảo rằng: hãy tắm suối tiênMột giờ sau Em sẽ đổi đen ra hồngThưa rằng: Em có tấm chồngYêu màu da cũ kiếu ông em về.

Bùi Giáng thơBùi Giáng thơThương em

15/ Thương em

Thương em thương nhớ những ngàyNhớ em như thể nhớ hoài mai sauNhớ em muôn một mộng đầuMà em nhớ mãi mối sầu tương laiCậy em cậy suốt dặm dàiTận cùng khổ cực đắng cay cầm bằngYêu em có thể bảo rằngYêu là rất mực hằng hằng không yêu

16/ Phụng Hiến

Con có nghĩ: ắt là phải thếMột đôi lần con ghì siết hai tayNàng thơ đẹp của trần gian ứa lệBảo con rằng: hãy nhớ lấy phút giâyB.G.

Ngày sẽ hết tôi sẽ không ở lạiTôi sẽ đi và chưa biết đi đâuTôi sẽ tiếc thương trần gian mãi mãiVì nơi đây tôi sống đủ vui sầu

Cây và cối bầu trời và mặt đấtĐã nhìn tôi dưới sương sớm trăng khuyaMở buồng phổi đón gió bay bát ngátDừng bên sông bến cát buổi chia lìa

Hoàng hôn xuống, bình minh lên nhịp nhịpNgàn sao xanh lùi bước trước vừng hồngNgày rực rỡ đêm êm đềm kế tiếpĐón chào tôi chung cười khóc bao lần

Tôi đã gửi hồn tôi biết mấy bậnCho mây xa cho tơ liễu ở gầnTôi đã đặt trong bàn tay vạn vậtQuả tim mình nóng hối những chờ mong

Sông trắng quá bảo lòng tôi mở cửaTrăng vàng sao giục cánh mộng tung ngầnGió thổi giậy lùa mơ vào bốn phíaBa phương trời chung gục khóc đêm giông

Những giòng lệ tuôn mấy lần khắc khoảiNhững nụ cười tròn mấy bận hân hoanNhững ngoảnh mặt im lìm trong ái ngạiNhững bắt tay xao động với muôn vàn

Những người bạn xem tôi như ruột thịtNhững người em dâng hết dạ cho tôiNhững người bạn xem tôi là cà gậtNhững người em không vẹn nghĩa mất rồi

Trần gian hỡi? tôi đã về đây sốngTôi đã tìm đâu ý nghĩa lầm thanTôi ngẩng mặt ngó ngàn mây cao rộngTôi cúi đầu nhìn mặt đất thấp đen

Tôi chấp thuận trăm lần trong thổn thứcTôi bàng hoàng hốt hoảng những đêm đêmTôi xin chịu cuồng si để sáng suốtTôi đui mù cho thoả dạ yêu em

Tôi tự nguyện sẽ một lần chung thuỷQua những lần buồn tủi giữa đảo điênThân xương máu đã đành là uỷ mịThì xin em cùng lên thác xuống ghềnh

Em đứng mũi anh chịu sào có vữngBàn tay bưng đĩa muối có chấm gừngTôi đã nguyện yêu trần gian nguyên vẹnHết tâm hồn và hết cả da xương

Xin yêu mãi yêu và yêu nhau mãiTrần gian ôi! cánh bướm cánh chuồn chuồnCon kiến bé cùng hoa hoang cỏ dạiCon vi trùng cùng sâu bọ cũng yêu luôn

Còn ở lại một ngày còn yêu mãiCòn một đêm còn thở dưới trăng saoThì cánh mộng còn tung lên không ngạiNíu trời xanh tay với kiễng chân cao

Nhưng em hỡi trần gian ôi ta biếtSẽ rồi ra vĩnh biệt với ngươi thôiTa chết lặng bó tay đầu lắcĐài xiêu ôi xuân sắp rụng mất rồi

Đêm ứa lệ phồng mi hai mắtBàn tay ta nhỏ như lá cây khôMình hoa rã đầm đìa sương theo mócĐỡ làm sao những cánh tiếp nhau rơi

Ta gửi lại đây những lời áo nãoNhững lời yêu thương phụng hiến cho emRồi ta gục đầu trên trang giấy hãoEm bảo rằng

– Đừng tuyệt vọng nghe khôngCòn trang thơ thắm lại với trời hồng

17/ Đêm chiêm bao

Màu xanh trút giũ tay vàngBiển đêm náo động nằm ngang nghe trờiMộng cuồng nhớ một người thôiDọc dừa kiêu hãnh làn môi nhu mỳHình dung chớp nhoáng chân điCầu rung động nhịp sương thì thầm gieo.

18/ Bé con ơi

Rong rêu ngày tháng rong chơiTìm xuân tinh thể chốn nơi nào làSưu tầm túy vũ cuồng caHồn nhiên như thể như là hài nhi?Chiêm bao tóc thuận tơ tùyTồn sinh nặng nhọc nhu mỳ ở đâuNgữ ngôn khép kín mặc dầuHùng tâm tim máu óc đầu mở raDịu dàng cuối lá đầu hoaMười về châu lệ chín sa dòng dòngMiêu Cương mạc ngoại hoài mongHồng hoang chín bệ tấm lòng đầu thaiMùa xuân hiện giữa ngàn maiNguyên hình Nữ Chúa trên ngày phù du.

19/ Thưa cô nương

Tại hạ ra biểnPhen này lần ấyĐể nhìn cô nương tắmLúc bấy giờ bỗng dưngTâm hồn tại hạ biến raLàm nước biểnVậy xin cô nương dừng ngay cuộc tắmKẻo mà đau đớn tâm hồn tại hạ vô cùng.

20/ Tình thứ nhất

Anh chỉ có một tình yêu thứ nhấtVà thứ hai ba bốn chín thêm mườiBờ tang hải biển dâu xô lật úpBến phiêu bồng anh lật đật theo đuôi

Anh chỉ có niềm vui trong chốc látVà nỗi buồn cũng chốc lát như nhiênTình thứ nhất thoảng đi qua thấm thoátTới trăm năm còn thấm thoát như thường

Anh vẫn tưởng đầu đường thương xó chợAi có ngờ xó chợ cũng thương nhauHồn tan vỡ song đôi trong hơi thởÔi đầu đường ôi xó chợ nơi đâuLà nơi đó chốn kia anh rất rõTrong máu me từng khoảnh khắc sơ đầu

Anh chỉ có một tình yêu thứ nhấtVà thứ nhì cũng đệ nhất như nhiênBờ dâu biển phiêu bồng trôi lật đậtBến phiêu du chớp nhoáng mộng tang điền

Bây giờ anh dại anh điênBiên Hoà Bệnh Viện bình yên anh vềAnh chào vĩnh biệt sơn khêChào anh vĩnh quyết bốn bề nhà ma.

Tuyển tập thơ điên Bùi Giáng

Bùi Giáng thơ điên là những bài thơ viết theo phong cách riêng của ông. Nếu chỉ xem qua bạn sẽ thấy chúng thật kỳ quặc, khó hiểu, nhưng càng đọc, càng phân tích ta lại càng thấy tính triết lý, thâm sâu mà tác giả muốn truyền tải.

1/ Em Mọi điên

Một tiếng hát giữa rừng hô hấpChết trăm năm ẩn nấp khung đờiTrời ma đất quỷ hai nơiEm điên từ bữa ra đời em điênBeo và cọp trước tiên chạy trốnVượn đìu hiu nhìn lộn cây hoaEm về giũ áo mù saTiền trình vạn lý anh là đười ươi.

2/ Lời người điên

Chúng tôi người ngợm vô thườngLúc mê man lúc chán chường thể thânCác em gắng gổ đôi phầnĐừng quên uống rượu lần khân sinh bìnhDịu dàng sống giữa gia đìnhNgày ngày tháng tháng hậu tình năm nămTrái tim nguyệt tỏ đêm rằmMáu me mây gió tơ tằm vấn vươngỞ đời kiệt tận xẩu xươngHình hài biến thể thân mường tượng thân

3/ Người điên uống rượu

Uống và si nói lăng nhăngMiệng mồm lý như thằn lằn đứt đuôiTâm can chân thể chôn vùiMặt trời không mọc với người lem nhemCòn đâu nguyệt tỏ bên thềmÔi người uống rượu còn thêm điên rồ.

Thơ bùi giáng hay nhấtThơ bùi giáng hay nhấtNgười điên uống rượu

4/ Ông điên

Ông điên từ bữa hôm quaTới hôm nay nữa gọi là ba hômThanh thiên về dự hội đàmThành thân thiên hạ muôn vàn mai sau

Ông điên từ một lần đầuTới lần đuôi đứt ruột rầu rĩ đauTuyệt mù biển cạn sông sâuBụi hồng tản mác trước sau bây giờ.

5/ Tâm sự ông vua điên

Ông vua kỳ vỹ thập thànhVì vui quá độ nên thành ra điên.

6/ Anh điên

Anh điên rồ quá mực thườngBình sinh rất mực yêu thương thập thànhDẫu rằng bước chậm bước nhanhTuy nhiên bước bước vẫn loanh quanh hoàiChào em nức nở hỏi đòiĐòi điêu đứng hỏi điệu mời cỏ câyMáu tim mỏi mệt tình hoàiTận cùng tê cóng đợi ngày tái sinh

7/ Tình điên ấy

Tình điên ấy ít nhiều em có thấyRất nhiều lần em có thấy có ngheCó nghe nói rằng Trích Thiên thuở ấyCó nghe rằng Phạm Thái thuở nàoHọ nốc rượu lu bù em có biếtBởi vì sao mà tự diệt đời mình

“Một tập thơ sầu ngâm sảng sảngVài nai rượu kếch ních tỳ tyChết về Tiên Bụt cho xong kiếpĐù ỏa trần gian! sống mãi chi”(Phạm Thái)

“Ta hăm hở chí trai hồ thỉBởi đợi tình nên nấn ná nhân duyênNàng điêu linh thân gái liễu bồVì giận phận hóa ngang tàng tính mệnh…”(Phạm Thái khóc Trương Quỳnh Như)

Và Lý Bạch trích tiên cách biệtMười trăm năm ai biết vì saoCòn nguyên thể thái thuở nàoDương Phi có lẽ ? khơi mào tình điênCho ngài Lý Bạch Trích TiênThanh Bình Điệu ấy còn nguyên tạc hìnhHình của mộng điên tình đắm đuốiThể của Thân thần muội mê tiênẨn tình mật ngữ u uyênLàm sao che đậy trích tiên điên tình” Vân tưởng y thường hoa tưởng dungXuân phong phất hạm lộ hoa nùng(………… )” Nhất chi nùng diễm lộ ngưng hươngVân vũ Vu Sơn uổng đoạn trường… ”” Trường Tương Tư ” đoạn trường ai biếtDương Quý Phi nào biết nào hay ?Ái ân chỉ có ngần nàyCòn chăng mộng tưởng đợi ngày tái sinh” Trường Tương Tư – tại Trường An(… )Mỹ nhân như hoa cách vân đoanThiên trường lộ viễn hồn phi khổMộng hồn bất đáo quan sơn nan…(… )“Tích thời hoành ba mụcKim tác lưu lệ tuyền… ”( Xưa kia mắt liếc đưa tìnhNgày nay chín suối suối tình lệ tuôn )Tích thời hoành ba mụcKim tác lưu lệ tuyềnĐường xa trời đất cách ngănQuan san nghìn dặm mộng hồn nát tanNùng diễm ngưng hương lộ nhất chiĐoạn trương vân vũ Vu Sơn uổngY thường vân tưởng hoa dung tưởngPhất hạm xuân phong bạch lộ nùng

“Dao chém nước, nước càng xuôi chảyRượu tiêu sầu, sầu lại phanh phơiỞ đời chả thích thì thôiNgày mai xỏa tóc rong chơi chèo thuyền”

8/ Vì sao khùng

Vì yêu dấu quá Nàng thơVới em vô tận nên ngơ ngẩn buồnThần tiên Thánh Phật bao dungHiểu lòng tôi lắm – tôi khùng vì thơ.

Thơ của Bùi Giáng về cuộc đời

Những bài thơ hay của Bùi Giáng về chủ đề cuộc đời thể hiện rõ phong cách nghệ thuật khác thường, độc lạ. Từng câu chữ tưởng như mông lung vô nghĩa nhưng lại mang đến cho người đọc rất nhiều suy nghĩ sâu xa về cuộc sống.

1/ Bài thơ Cát Bụi của Bùi Giáng

Thế cho nên tất bật đến bây giờ!Ta cứ ngỡ xuống trần chỉ một chốc …Nào ngờ đâu ở mãi đến hôm nay!

Bạn thân ơi! Có bao giờ bạn nghĩCuộc đời này chỉ tạm bợ mà thôiAnh và tôi giàu sang hay nghèo khổKhi trở về cát bụi cũng trắng tay

Cuộc đời ta phù du như cát bụiSống hôm nay và đâu biết ngày mai ?Dù đời ta có dài hay ngắn ngủiRồi cũng về với cát bụi mà thôi

Thì người ơi! Xin đừng ganh đừng ghétÐừng hận thù tranh chấp với một aiHãy vui sống với tháng ngày ta cóGiữ cho nhau những giây phút tươi vui

2/ Bài thơ Đừng Tưởng của Bùi Giáng

Đừng tưởng cứ núi là cao.Cứ sông là chảy, cứ ao là tù.Đừng tưởng cứ dưới là ngu.Cứ trên là sáng, cứ tu là hiền.Đừng tưởng cứ đẹp là tiên.Cứ nhiều là được, cứ tiền là xong.Đừng tưởng không nói là câm.Không nghe là điếc, không trông là mù.

Đừng tưởng cứ trọc là sư.Cứ vâng là chịu, cứ ừ là ngoan.Đừng tưởng có của đã sang.Cứ im lặng tưởng là vàng nguyên cây.

Đừng tưởng cứ uống là say.Cứ chân là bước, cứ tay là sờ.Đừng tưởng cứ đợi là chờ.Cứ âm là nhạc, cứ thơ là vần.

Đừng tưởng cứ mới là tân.Cứ hứa là chắc, cứ ân là tình.Đừng tưởng cứ thấp là khinh.Cứ chùa là tĩnh, cứ đình là to.

Đừng tưởng cứ quyết là nên.Cứ mạnh là thắng, cứ mềm là thua.Đừng tưởng cứ lớn là khôn,Cứ bé là dại, cứ hôn… là chồng !Đừng tưởng giàu hết cô đơn.Cao sang hết ốm, tham gian hết nghèo.Đừng tưởng cứ gió là mưa.Bao nhiêu khô khát trong trưa nắng hè.Đừng tưởng cứ hạ là ve,Sân trường vắng quá ai khe khẽ buồn…Đừng tưởng thu lá sẽ tuôn,Bao nhiêu khao khát con đường tình yêu…Đừng tưởng cứ thích là yêu,Nhiều khi nhầm tưởng bao điều chẳng hay…Đừng tưởng trong lưỡi có đường,Nói lời ngon ngọt mười phương chết người.

Đừng tưởng cứ chọc là cười,Nhiều khi nói móc biết cười làm sao ?Đừng tưởng khó nhọc gian lao,Vượt qua thử thách tự hào lắm thay !

Đừng tưởng cứ giỏi là hay,Nhiều khi thất bại đắng cay muôn phần.Đừng tưởng nắng gió êm đềm,Là đời tươi sáng hóa ra đường cùng.

Đừng tưởng góp sức là chung,chỉ là lợi dụng lòng tin của người.Đừng tưởng cứ tiến là lên,Cứ lui là xuống, cứ yên là nằm.

Đừng tưởng rằm sẽ có trăng,Trời giăng mây xám mà lên đỉnh đầu.Đừng tưởng cứ khóc là sầu,Nhiều khi nhỏ lệ mà vui trong lòng.

Đừng tưởng cứ nghèo là hèn,Cứ sang là trọng, cứ tiền là xong.Đừng tưởng quan chức là rồng,Đừng tưởng dân chúng là không biết gì.Đời người lúc thịnh, lúc suy,Lúc khỏe, lúc yếu, lúc đi, lúc dừng.Bên nhau chua ngọt đã từng,Gừng cay, muối mặn, xin đừng quên nhau.

Ở đời nhân nghĩa làm đầu,Thủy chung sau trước, tình sâu, nghĩa bền.Ai ơi, nhớ lấy đừng quên…

Đừng tưởngĐừng tưởngĐừng tưởng – Thơ Bùi Giáng về cuộc đời

3/ Đời như

Đời như kéo quá dài lâuVề sau ai biết đuôi đầu ra saoTrước sau chỉ một mối sầuTrường sinh vô tận hương màu trường lưuTặng người một chút chước mưuTình mây mới tụ, tình mưa mây dồnTận tình cổ lục bồn chồnPhong tình phương cảo cạn hồn sơ khaiĐa mang đã lắm miệt màiĐèo bòng đã lắm van nài van xinNào đâu một chút của tinNày đây mười chút chẳng tin chút nàoĐắm chìm sử lịch tiêu taoĐầm sương ngọn cỏ lá đầu tiên câyẤy là chút của tin nàyNgồi đây viết vội sau này còn ghi

4/ Bên quán cà phê

Cà phê vô tận mưa nguồnThành thân vô lượng vui buồn gọi nhauEm đi ngõ trước vườn sauChào Xuân đâu biết niềm đau mưa nguồn

Niềm vui bất tuyệt cứ tuônXuân xanh bát ngát rẩy run phập phồngSát-na hiện tại phiêu bồngNày băng tuyết nở muôn hồng tương lai

Cà phê nhớ buổi hôm nayChén trà xin hẹn ngày rày năm sauÔng từ vĩnh biệt tiêu taoBuồn vui vô tận chiêm bao chập chờn…

5/ Gõ cửa tồn sinh

Suốt đời phải thức suốt đêmSuốt ngày ngủ nướng mới nên con ngườiTồn sinh quá khứ chôn vùiCơn say suốt kiếp – trận cười thâu canhBình sinh lao khổ đã đànhCũng từ bình sử tựu thành mà ra“Thanh minh trong tiết tháng baLễ là tảo mộ hội là đạp thanh”.

6/ Hương hoa đầu tiên

Cây mít ra trái bồ đàoDì Trang ra hái hoàng mao khuynh thànhTrái cây năm tháng dụm dànhCõi đời chất ngọt ngọn ngành chở cheRa hoa từ đó tròn xoeMôi người chúm chím lúc nhe răng cườiHình dung quốc sắc đất ngườiQuả nhiên tụ kết muôn trời thiên hươngThiên thanh bừng nở hằng thườngXuân xanh đóa đóa mộng trường hoa hoaThưa em đời rộng chan hòaNiềm đau ngào ngạt vì hoa ban đầuKể từ cảm ứng tiêu taoToàn nhiên dự cảm hương màu sơ khai.

7/ Kỷ niệm chín suối

Mùa hè tương đối chịu đượcBa mùa kiaNhất là mùa ĐôngLạnh lẽo quá mức chịu đựngKhông còn đâu sức lực làm thơNhà xuất bản đóng cửaIm ỉm suốt bốn mùaÔi Chín Suối!

8/ Thiên thanh là là

Đế vương ở tít thâm cungHai bên tường đá song trùng uy nghiêmMột hàng cây bóng thần tiênDập dìu ở giữa khuôn viên thêu thùaBé con bốn đứa nô đùaMột trai ba gái bốn mùa chạy quanhĐế vương kỳ bí thập thànhLàm thơ kể chuyện thiên thanh là làÔng trời đùa quỷ rỡn maTập thành thiên hạ lá hoa muôn màu.

9/ Từ giã

Người mộc mạc trái tim cũ kỹVói hai tay bắt lộn vòm trờiChiều qua mang một cõi đờiĐi về lẽo đẽo giữa đời đi qua.

10/ Chào Nguyên Xuân

Xin chào nhau giữa con đườngMùa xuân phía trước miên trường phía sauTóc xanh dù có phai màuThì cây xanh vẫn cùng nhau hẹn rằng

Xin chào nhau giữa lúc nàyCó ngàn năm đứng ngó cây cối vàCó trời mây xuống lân laBên bờ nước có bóng ta bên người

Xin chào nhau giữa bàn tayCó năm ngón nhỏ phơi bày ngón conThưa rằng những ngón thon thonChào nhau một bận sẽ còn nhớ nhau

Xin chào nhau giữa làn môiCó hồng tàn lệ khóc đời chửa camThưa rằng bạc mệnh xin khamGiờ vui bất tuyệt xin làm cỏ cây

Xin chào nhau giữa bụi đầyNhìn xa có bóng áng mây nghiêng đầu

Hỏi rằng: người ở quê đâuThưa rằng: tôi ở rất lâu quê nhàHỏi rằng: từ bước chân raVì sao thấy gió dàn xa dặm dàiThưa rằng: nói nữa là saiMùa xuân đương đợi bước ai đi vàoHỏi rằng: đất trích chiêm baoSá gì ngẫu nhĩ mà chào đón nhauThưa rằng: ly biệt mai sauLà trùng ngộ giữa hương màu Nguyên Xuân

11/ Cỏ hoa hồn du mục

Nghe trời đổ lộn nguyên khêTiếng vàng rụng rớt gieo về động xanhGót chân khơi rộng bóng cànhNhịp vang đầu núi vọng thành lũy xiêuThời gian chắn bước bên chiềuKhóc sông bến lạ mưa nhiều sớm xuânCỏ hoa từ bỏ ruộng đồngHồn du mục cũ xa gần hử em

12/ Hư vô và vĩnh viễn

Cũng vô lý như lần kia dưới láCon chim bay bỏ lại nhánh khô cànhĐời đã mất tự bao giờ giữa dạKhi lỡ nhìn viễn tượng lúc đầu xanh

Buổi trưa đi vào giữa lòng lá nhỏTiếng kêu kia còn một chút mong manhGiòng nức nở như tia hồng đốm đỏLạc trời cao kết tụ bóng không thành

Lá cũng mất như một lần đã lỡTrời đã xanh như tuổi ngọc đã xanhTrời còn đó giữa tháng ngày lỡ dởHồn nguyên tiêu ai kiếm lại cho mình

Đường vất vả vó ngựa chồn lảo đảoCồn sương đi vào truông lạnh miên manBờ bến cũ ngậm ngùi sông nước dạoĐêm tàn canh khắc vợi nguyệt gương ngàn

Một lần đứng lên mấy lần ngồi xuốngNgón trên tay và tóc xoã trên đầuTình đếm lại muôn vàn thôi đã uổngĐể bây giờ em có biết nơi đâu

Bờ trùng ngộ một phen này phen nữaTờ cảo thơm như lệ ứa pha hồngHồn hoa cỏ Phượng Thành Hy Lạp úaNghe một lần vĩnh viễn gặp hư không

Những câu nói hay của Bùi Giáng

Ngoài thơ ca thì dưới đây là tổng hợp một số câu nói hay của Bùi Giáng khiến người đời không ngớt bàn luận;

1/ Người từ vô tận tái sinhĐi qua trần thế mang tình nhân gian

2/ Gởi trời một giọt mù sươngTrao về cho đất vô thường cỏ thơm.

3/ Trăm năm tao ngộ một giờTình thương vô tận bất ngờ tái sinh.

4/ Gió lay lắt bốn phương về dồn tụBụi thu mờ ai phủi với hai tay.

5/ Ngày sẽ hết tôi sẽ không trở lạiTôi sẽ đi và chưa biết đi đâuTa sẽ nhớ trần gian này mãi mãiVì nơi đây ta có cả vui sầu.

6/ Ta cứ ngỡ trần gian là cõi thậtThế cho nên tất bật đến bây giờ.

7/ Ta cứ ngỡ xuống trần chơi một chốcNào ngờ dau ở mãi đến hôm nay.

8/ Ta ngó mãi những chiều về trở lạiMang những gì về trong cõi trăm năm.

9/ Còn ở lại một ngày còn yêu mãiCòn một đêm còn thở với trăng sao.

10/ Xin cảm tạ nghĩa trần gian đây đóBạn tâm giao người xa lạ tâm tình.

11/ Nắng buồn thương nhớ bên nhauNhìn lưa thưa lá niềm đau trong cành.

12/ Trời khuya khoắt phiêu du trăng bỡ ngỡNgười đi đâu sông nước lạnh vô cùng.Em ngó mãi những chiều về trở lạiMang những gì về trong cõi trăm năm.

13/ Ôi biệt ly tơi bời đời hư ảoEm ra đi – đời bưng mặt khóc òa.

Lời kết

Thơ Bùi Giáng mang nét dị thường và huyền bí đến mức người đời gọi ông là nhà thơ điên của thế kỉ 20. Khác biệt là vậy nhưng không thể phủ nhận công lao của ông trong cuộc cách mạng ngôn từ thơ ca Việt Nam hiện đại.

Xem thêm các bài thơ hay khác tại trang tổng hợp văn học Thepoetmagazine:

0 ( 0 bình chọn )

Tìm Hiểu Lịch Sử Quận Cầu Giấy: Hành Trình Phát Triển và Di Sản Văn Hóa

https://timhieulichsuquancaugiay.edu.vn
Khám phá lịch sử quận Cầu Giấy qua các thời kỳ từ xưa đến nay. Tìm hiểu những di sản văn hóa, danh lam thắng cảnh và câu chuyện độc đáo giúp bạn hiểu sâu hơn về một phần lịch sử Hà Nội

Ý kiến bạn đọc (0)

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Bài viết liên quan

Bài viết mới

Xem thêm