Truyện “Búp bê chia tay” kể về nỗi đau, cảm xúc của hai anh em Thành và Thủy khi phải xa nhau.
timhieulichsuquancaugiay.edu.vn sẽ cung cấp tài liệu giới thiệu về tác giả Khánh Hoài và tác phẩm 'Vĩnh biệt búp bê' cho các em học sinh.
I. Giới thiệu tác giả Khánh Hoài
– Khánh Hoài sinh năm 1937, quê ở Đông Hưng, Thái Bình.
– Ông đã sáng tác một số tác phẩm đã xuất bản như: Trận chung kết (truyện dài, 1975), Chuyện bất ngờ (truyện ngắn, 1978), Chuyện trong lớp, chuyện ở nhà (hay Ngũ hổ bang, truyện ngắn, 1993- 1994), Lời chia tay của những con búp bê (truyện, 1992)…
– Ông đã đạt được một số giải thưởng như:
- Giải A, Giải thưởng Mỹ thuật Vĩnh Phú 10 năm (1975-1985) (truyện dài Chung kết).
- Giải Nhì cuộc thi thơ, tiểu luận về quyền trẻ em do Viện Khoa học Giáo dục và Tổ chức Cứu trợ trẻ em Radda Barnen (Thụy Điển) tổ chức (cho truyện ngắn Lời chia tay của búp bê)
- Giải thưởng Hùng Vương chính thức (Hội Mỹ thuật Vĩnh Phú) (cho tuyển tập Chuyện ở lớp, chuyện ở nhà).
II. Giới thiệu về lời chia tay của búp bê
1. Hoàn cảnh thành phần
Truyện này đã đoạt giải nhì trong cuộc thi thơ và tiểu luận về quyền trẻ em do Viện Khoa học Giáo dục và Tổ chức Cứu trợ trẻ em Radda Barnen – Thụy Điển tổ chức năm 1992.
2. Tóm tắt
Thanh và Thủy, hai anh em yêu nhau sâu đậm. Nhưng khi cha mẹ ly hôn, cuộc sống của họ bị chia cắt. Trước khi phải chia tay, mẹ chúng bắt chúng phải chia sẻ đồ chơi. Thanh dành sẵn cho bé rất nhiều đồ chơi: một chiếc túi đồ chơi, một chiếc bàn cá ngựa, những con ốc biển, sợi chỉ màu và hai con búp bê. Ngày chia tay, Thanh đưa Thủy đến trường và nhận quà của thầy cô, bạn bè. Cô đưa cho Thủy một cuốn vở và một cây bút nhưng Thủy không dám nhận vì sợ con không được đến trường nữa. Về đến nhà, hai anh em bàng hoàng khi nhìn thấy một chiếc xe tải đậu trước cửa. Thủy đưa con búp bê cho Thanh và bắt anh hứa sẽ không bao giờ để chúng tách rời.
3. Bố cục
Gồm 3 phần:
- Phần 1: Từ đầu đến “hiếu thảo”. Hãy miêu tả cảnh hai anh em chia nhau đồ chơi.
- Phần 2. Tiếp theo là “bao quát cảnh quan”. Hai anh em chia tay thầy cô và bạn bè.
- Phần 3. Còn lại. Sự chia ly của hai anh em.
4. Giá trị nội dung
Truyện “Lời từ biệt của những con búp bê” kể về cuộc chia tay đầy cảm động giữa hai anh em. Câu chuyện này nhấn mạnh giá trị của gia đình và khuyến khích mọi người giữ gìn, bảo vệ các mối quan hệ gia đình.
5. Giá trị nghệ thuật
- Câu chuyện được kể dưới góc nhìn của một nhân vật trong truyện.
- Nghệ thuật khắc họa tâm trạng nhân vật được thể hiện một cách tinh tế…
Lời tạm biệt của những con búp bê
Nghe lời chia tay của búp bê:
Giọng nói lớn của mẹ tôi vang lên từ phía trong màn hình:
– Đủ rồi, hai đứa mang đồ chơi ra chia cho nhau nhé.
Nghe vậy, chị tôi chợt run lên và hoảng sợ nhìn tôi. Đôi mắt đen láy của cô bây giờ buồn bã, mi mắt sưng tấy vì khóc quá nhiều.
Đêm qua khi thức dậy, tôi luôn nghe thấy tiếng cô ấy khóc. Tôi cố kìm nén, không để tiếng kêu của mình vang vọng, nhưng nước mắt vẫn chảy ra, ướt đẫm gối và áo.
Sáng sớm hôm nay, tôi nhẹ nhàng mở cửa, bước ra vườn, ngồi dưới gốc cây hồng xiêm. Đột nhiên tôi quay lại: chị tôi đã đi rồi. Cô ấy nhẹ nhàng đặt tay lên vai tôi. Tôi đặt cô ấy ngồi xuống và nhẹ nhàng vuốt tóc cô ấy.
Chúng tôi ngồi im lặng như thế. Ở phía đông, bầu trời bắt đầu sáng dần. Những bông hoa trong vườn dần ló dạng trong sương sớm và bắt đầu nở rộ. Chim nhảy múa trên cành cây và hót vang. Trên đường phố, tiếng xe máy, ô tô và tiếng người đi chợ càng ồn ào hơn. Cảnh vật vẫn vậy, nhưng tại sao tai họa lại ập đến với chúng ta như thế này?
Gia đình tôi có điều kiện tốt. Anh em tôi rất yêu thương nhau. Chị tôi giỏi thật. Nó cũng rất thông minh. Khi tôi học lớp năm, áo tôi bị rách khi chơi bóng đá. Sợ mẹ trách, tôi ngồi ngoài sân không dám về nhà. Tôi mang kim chỉ đến sân vận động.
Bạn cởi áo ra, tôi sẽ vá lại. Con làm rất khéo, mẹ sẽ không bao giờ biết được.
Nhìn bàn tay nhỏ nhẹ cầm kim tiêm của em, tôi chợt thấy tiếc nuối. Suốt thời gian qua anh chỉ biết vui vẻ cùng bạn bè, chưa một lần để ý đến em… Từ nay về sau anh sẽ luôn đi đón em. Chúng tôi sẽ nắm tay nhau và nói chuyện trên đường.
Nhưng bây giờ chúng ta phải chia tay. Chúng ta có thể không bao giờ gặp lại nhau nữa. Tôi chỉ mong đây chỉ là một giấc mơ, chỉ là một giấc mơ.
Nhưng không, tiếng dép lê lê trong nhà kèm theo tiếng kêu của mẹ tôi:
– Thành, Thủy đâu?
Chúng tôi giật mình, vội đứng dậy nhìn nhau.
Xem thêm : Diễn viên Bright Vachirawit là ai? Nam thần lai 3 dòng máu Thái, Mỹ và Trung
– Phải chia đồ chơi ngay! – Mẹ tôi ra lệnh. Thủy mở to mắt như choáng váng, buông lỏng nắm lấy tay tôi. Đưa tôi vào nhà, tôi nói
– Không cần chia nữa. Tôi cho bạn tất cả mọi thứ.
Tôi lặp lại nhiều lần trước khi Thủy ngước mắt nhìn xuống. Tôi buồn bã lắc đầu: – Không, tôi không muốn. Tôi để lại tất cả cho bạn.
– Hãy hoàn thành trách nhiệm của mình! Chia tay ngay bây giờ! – Mẹ tôi mắng rồi tức giận đi về phía cổng.
Anh tôi run rẩy nói:
– Vậy thì cứ chia như vậy đi.
Đồ chơi của chúng tôi không nhiều. Tôi dành phần lớn cho cô ấy: một bộ giỏ tre, một bàn cá nhựa, những con ốc biển và một bộ chỉ màu. Thủy không quan tâm đến điều đó, đôi mắt cô nhìn vào khoảng không, thỉnh thoảng lại nức nở khe khẽ. Nhưng khi tôi lấy hai con búp bê ra khỏi tủ và đặt chúng sang hai bên, nó chợt giận dữ hét lên:
– Bạn đang tách Vệ sĩ khỏi Em gái? Sao bạn ác quá vậy!
Tôi buồn bã nhìn cô ấy:
– Tôi đã nói với anh rồi. Tôi đưa tất cả cho bạn.
Tôi đặt Vệ sĩ gần Em bé trong đống đồ chơi của Thủy. Ánh mắt cô dịu lại, nhưng đột nhiên cô nói:
– Nhưng thế này thì ai sẽ canh đêm cho bạn?
Tôi cười cay đắng. Có một thời gian tôi thường mơ thấy ma. Thủy nói: “Để tôi bắt vệ sĩ đến bảo vệ cho anh.”
Cô ấy buộc con dao vào sau một con búp bê lớn và đặt nó ở đầu giường của tôi. Đêm đó tôi không mơ thấy ma nữa. Từ đó về sau, mỗi tối sau khi học xong Thủy đều “trang bị” cho vệ sĩ rồi đặt lên giường tôi. Đến sáng, tôi lấy con dao ra và đặt lại chỗ cũ, gần Em Em. Hai đứa trẻ ôm nhau thật chặt. Từ khi về nhà, hai đứa chưa xa nhau một ngày nên khi tôi chia tay, Thủy không chịu nổi. Chúng tôi ngồi im lặng, không muốn tách ra cũng không muốn níu kéo. Một lúc sau, tôi đặt hai con búp bê về chỗ cũ. Họ ôm nhau thật chặt và nhìn chúng tôi bằng ánh mắt yêu thương. Thủy chợt vui lên:
– Nhìn kìa, họ đang cười kìa!
Tôi cố gắng mỉm cười bên cạnh cô ấy nhưng không cầm được nước mắt.
Đột nhiên Thủy hờn dỗi, cúi mặt xuống:
– Sao bố không về nhà? Điều đó có nghĩa là tôi sẽ không thể chào bố trước khi rời đi.
Tôi liếc nhìn cửa phòng bố tôi. Mấy ngày nay bố vẫn im lặng. Tôi cảm thấy tiếc cho bạn. Bạn luôn là người hiếu thảo và chu đáo.
– Hoặc anh sẽ đưa em đi học một lát.
Tôi đứng dậy, lấy chiếc khăn ướt đưa cho cô. Thủy lau nước mắt, nhìn vào gương và chải tóc. Anh em tôi dắt nhau ra phố. Cô ấy nắm chặt tay tôi và ghé sát vào như ngày còn bé. Chúng tôi bước chậm rãi trên con đường làng quen thuộc. Đôi khi, tôi chợt dừng lại, ánh mắt đau xót tập trung vào một cái cây hay một ngôi nhà, những khung cảnh quen thuộc trên con đường tôi đã đi qua hàng nghìn lần từ khi còn nhỏ.
Chúng tôi đến trường đã gần trưa. Tôi đưa cô ấy đến lớp 4B. Cô Tâm đang giảng bài. Chúng tôi đứng ở một góc trước lớp. Cô kìm nước mắt, đôi mắt khao khát quét khắp sân trường, từ cột cờ đến bảng thông báo và những đường kẻ ca rô trên vỉa hè. Rồi tôi bật khóc.
– Ôi, Thúy! – Tiếng kêu giật mình của cô giáo làm tôi giật mình.
Tôi bước vào lớp:
Xem thêm : TOP lời chúc 8-3 cho mẹ người yêu, mẹ chồng, mẹ đẻ TINH TẾ mà CẢM ĐỘNG
– Cô ơi, em đến chào cô… – Thủy nức nở
Cô Tâm ôm tôi thật chặt:
– Tôi biết. Cô ấy yêu bạn rất nhiều!
Cô quay lại nhìn lớp:
– Bố mẹ Thủy ly hôn. Thủy sẽ phải rời lớp và về quê với mẹ.
Một tiếng “ồ” đột ngột vang lên. Cả lớp im lặng. Tiếng khóc của bạn bè thân thiết vang lên. Có người dũng cảm bước tới nắm chặt tay tôi như muốn nắm chặt mãi mãi. Những kẻ cờ bạc, cờ bạc, thậm chí cả kẹo và táo họ đã tặng nhau bao năm qua…
Thầy Tâm buông tay Thủy, bước lên bục, lấy ra một cuốn tập và một cây bút máy nắp vàng đưa cho em tôi và nói:
– Đưa nó cho tôi. Hãy cố gắng học tập thật tốt ở ngôi trường mới nhé!
Thủy đặt cuốn sổ và cây bút xuống bàn vội vàng:
– Thầy ơi, con không thể nhận… Con không thể đi học được nữa.
– Tại sao vậy? – Cô Tâm chợt hỏi.
– Nhà bà ngoại tôi cách trường rất xa. Mẹ bảo sẽ mua cho tôi một giỏ hoa quả để tôi mang ra chợ bán.
Đôi mắt cô giáo mở to ngạc nhiên và nước mắt lăn dài trên má. Cả lớp càng khóc to hơn. Cuối cùng, vì sợ ảnh hưởng đến bài học, chị tôi ngẩng đầu lên và rơi nước mắt:
– Được, tôi sẽ ở lại với anh. Tạm biệt mọi người, tôi đi đây.
Tôi dẫn cô ấy ra khỏi lớp học. Nhiều giáo viên dừng lại và nhìn chúng tôi với vẻ ngạc nhiên. Ở ngoài trường, tôi chợt nhận ra mọi người vẫn đi lại như thường lệ và ánh nắng vàng đang chiếu rọi xuống khung cảnh.
Về đến nhà, tôi thấy một chiếc xe tải đậu trước cổng. Hàng xóm đang giúp mẹ tôi gói đồ đạc lên xe. Cuộc chia tay đến quá đột ngột. Thủy có vẻ lạc lõng, sắc mặt tái nhợt. Tôi chạy vào nhà mở hộp đồ chơi. Tôi đã cất hai con búp bê ở đó. Thủy lấy Vệ sĩ ra, đặt lên giường tôi rồi ôm chặt con búp bê, hôn lên mặt nó và thì thầm:
Vệ sĩ thân mến, xin hãy ở lại đây! Ở lại và bảo vệ anh trai tôi trong khi anh ấy ngủ! Nếu anh ra đi, Tiểu Em sẽ rất buồn, nhưng em không biết phải làm sao…
Cô ấy vừa khóc vừa chạy tới nắm chặt tay tôi van xin:
Này anh bạn! Khi nào áo anh rách thì về đây với em, anh sẽ vá lại cho em, nhớ nhé…
Tôi không thể cầm được nước mắt. Mẹ tôi từ bên ngoài bước vào. Mẹ xoa đầu tôi rồi nhẹ nhàng dẫn tay Thủy:
– Đi thôi con trai.
Qua một màn nước mắt, tôi nhìn mẹ và chị gái leo lên xe. Đột nhiên, cô ấy chạy nhanh về phía tôi, ôm con búp bê. Cô nhanh chóng bước lại giường, đặt Tiểu Em vào rồi ôm chặt Vệ sĩ.
Em hãy để nó ở lại – Giọng em rưng rưng – Anh phải hứa với em rằng sẽ không bao giờ để chúng ta xa nhau. Bạn có nhớ không? Hứa
– Tôi hứa
Tôi chớp mắt đáp lại rồi đứng đó như đất, nhìn bóng dáng nhỏ bé của anh trai tôi bước lên xe. Chiếc xe tải nổ máy, lao lên đường và biến mất vào không gian.
Nguồn: https://timhieulichsuquancaugiay.edu.vn
Danh mục: Blog
Ý kiến bạn đọc (0)